Cơn giông của riêng mình
Hà Nội, ngày 21 tháng 09 năm 2024.
Author: @yun.khngn
Description: Viết để trưởng thành

Ai cũng đi qua cơn giông của riêng mình,
Mười hai giờ đêm, và cũng chỉ còn hai tuần là đến năm mới, lâu rồi không ngồi xuống mà viết gì đó, nhiều việc phải làm, bận bịu hơn. Cuộc sống và những lo toan, tiền và thành công, làm sao để mai mình thức dậy mà mình còn động lực mà sống tiếp.
Trải qua bằng đấy chuyện, vui cũng có, buồn cũng có, phần lớn là buồn, bài học thì nhiều vô kể. Bài học nhiều nhất mà tớ học được là bản thân mình, những người từng đến, từng đi, và người luôn ở lại. Những lần tự tha thứ cho bản thân, người bên cạnh, hoặc những lần sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho người đó.
Không ôm nỗi uất hận, nhưng sống tốt là lựa chọn duy nhất, để bản thân mình trở nên tốt hơn, để những người đưa ra lựa chọn không ở bên cạnh mình nữa, không còn xứng đáng. Thành công có thể đánh đổi bằng những người bạn, người mình từng yêu. Và cái giá của mỗi lần sẽ trưởng thành lên một tí. Nghĩ khác đi, làm nhiều hơn.
Con người đó hôm qua đã hỏi tớ, sao không chọn sống trở nên tệ đi, bằng đấy chuyện mà ha, không bao giờ là lựa chọn, đó là cách sống của mỗi người, nhận thức của mỗi người. Các mối quan hệ đến và đi, tớ học ở họ là những cái tốt, và cũng học ở họ là những cái xấu. Tốt ở đây là giữ về phần mình, xấu ở đây là tự biết tránh xa. Và ông trời không bao giờ quá là vô tâm, những người không ở lại được, tự khắc họ sẽ đi khỏi cuộc đời mình. Đó là lúc tớ nhận ra mình đã bỏ xa họ hàng vạn dặm, ai cũng đi qua cơn giông của riêng mình, một tập podcast khá hay của chị Thuần, và cũng là đề văn thpt 2023. Chỉ khi mình đứng vững, chịu đứng vững, cơn giông ập đến, lớn hay nhỏ, bất chợt hay kéo dài, cũng không thể lay chuyển được bản thân.
Ai rồi cũng có cơn giông của riêng mình, đối mặt với nó ra sao, nằm ở cái tâm của mỗi người, có đủ vững hay không. Trong văn hoá Kungfu, yin and yang đại diện cho sự cân bằng hoàn hảo. Hoàn hảo ở đây không phải trắng đen, mà là trong thiện có cái ác, trong ác có cái thiện. Học cách tha thứ và học cách từ bỏ những người mình chẳng thể tha thứ. Không bao giờ là quá khó.
Suy cho cùng cũng chỉ là một cái nhà tù kỉ niệm không bao giờ khoá, thời gian trong vô thức sẽ tự khắc phai nhoà cái khái niệm "mắc kẹt" mà mình tự sinh ra trong tâm thức thôi.
Đôi lúc, dưới chân mình có đầy mảnh vụn rơi ra từ những gì đã vỡ nát. Thứ ta cần là hít một hơi thở thật sâu, thở phào mà nhẹn nhàng nhón chân qua từng mảnh vụn vỡ.
Hà Nội, 28/1/2024